Tại Bệnh viện Sản Nhi Bắc Giang, bác sĩ phát hiện trẻ có 1 khối nhô lên khỏi sàn mũi, khe giữa 2 bên nhiều mủ. Trẻ được chỉ định nội soi mũi, cùng với kết quả chụp CT mũi xoang, các bác sĩ đã thống nhất chẩn đoán viêm xoang cấp/khối sàn mũi phải nghi ngờ răng thừa lạc chỗ. Sau 1 tuần điều trị, bác sĩ phẫu thuật nội soi để nhổ chiếc răng. Hiện, sức khoẻ bệnh nhi ổn định và không còn tình trạng chảy máu cam, ngạt mũi.
Bác sĩ chuyên khoa 1 Trần Minh Tấn - Khoa Liên Chuyên khoa, cho biết qua tài liệu, chưa có nguyên nhân rõ ràng về việc mầm răng không mọc đúng vị trí ở cung hàm. Răng mọc lạc chỗ trong sàn mũi là trường hợp rất hiếm gặp.
Trong trường hợp bé D., mầm răng không hướng xuống dưới mà hướng lên sàn mũi nên răng phát triển vào hốc mũi.
Trong y văn ghi nhận có 23 trường hợp răng mọc lạc chỗ trong sàn mũi trong giai đoạn từ 1959 - 2008. Răng mọc lạc chỗ nếu không được nhổ kịp thời thì tình trạng sẽ ngày càng nặng hơn gây ra các biến chứng.
Làm phim vui lắm, suốt ngày bị quỵt
- Chị đã bỏ nhiều năm tháng tuổi trẻ với phim ảnh, từ làm đạo diễn các bộ phim truyền hình cho giới trẻ đến làm nhà sản xuất cho “Bi đừng sợ”, rồi hành trình tự tìm nguồn tiền để làm phim đầu tay “Đập cánh giữa không trung”. Quãng thời gian nào trong suốt hành trình đó làm chị nhớ nhất?
Tôi không quên bất cứ chặng nào mình đã qua. Và việc đó cũng không làm bộ nhớ của tôi bị chật chội đâu, tôi để chúng ở đó. Như những cuốn sách mình cần tra cứu bất cứ lúc nào. Khi còn là sinh viên năm thứ ba, tôi về kênh truyền VietNamNet TV. Ở đó, tôi được làm đủ thứ: chương trình giải trí âm nhạc, điện ảnh, tạp chí phổ biến kiến thức ẩm thực, làm đẹp, du lịch...phim tài liệu ngắn với đủ đề tài thuộc loại nhạy cảm nhất lúc bấy giờ, hay dở thì chả dám nói nhưng học thì vài bồ kiến thức.
![]() |
Đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp |
Lạ là lúc ấy, sếp của tôi đặt lòng tin vào một sinh viên năm thứ ba, tính khí khá thất thường, giao vào tay tôi nào tiền nào máy móc, cũng chả nhiều nhưng... với tôi lúc đó nó kinh khủng lắm. Tôi gắn với VietNamNet TV như hình với bóng, lúc nào cũng thấy tôi đang quay, đang dựng, đang thu tiếng hoặc đang nằm ngủ trong một cái thùng các tông...
2-3h sáng tôi ngồi tán phét với các cô gái xinh đẹp bên khách sạn ngay cạnh, rồi tụi họ cho tôi số xe ôm nữ thân, để tôi có người chở về nhà. Nhà tôi lúc ấy cạnh một cánh đồng hoang, chả có gì ngoài mấy ngôi mộ... xe ôm nữ chở mình về một lần, vĩnh viễn không bao giờ nghe máy nữa.
Nhớ lại thì, sau khi tôi làm việc đâu đó được vài tháng, tôi đã ký hợp đồng dài hạn – một kiểu vào biên chế đấy, bố mẹ tôi sung sướng cứ gọi là, tôi thì xa lạ với cơ chế nhà nước nên chả hiểu cái biên chế đó nó quan trọng làm sao... Sau này đi làm ở vài cơ quan, mình chuyển sổ bảo hiểm cho họ, chỗ nào cũng thắc mắc ở điểm sao tôi lại vào biên chế khi chưa có bằng đại học!
Còn làm phim, phim nào cũng là một bài học mình cần học, cần hoàn thành, dù trung bình hay xuất sắc, thì nó là một cấp bậc rất quan trọng nếu mình xác định theo nghề nghiệp này một cách lâu dài. Tôi làm phim vui lắm, suốt ngày bị quỵt mà vẫn rất vui, nhờ làm phim tôi có tất cả: đồng nghiệp, bạn thân trong số những đồng nghiệp – cái này cực quan trọng nhé, diễn viên thân thiết, kiến thức, ý chí, sự thăng trầm, đôi khi sự tuyệt vọng cũng là một bài học cực quan trọng cho mình... Hay như cái huân chương “Hiệp sĩ Nghệ thuật và văn chương” của Chính phủ Pháp này chẳng hạn, nếu không có phim thì không có hiệp sĩ Điệp béo đâu!
- Những vất vả của những năm “nằm gai nếm mật” đi tìm tiền để làm “Đập cánh giữa không trung” giờ nghĩ lại chị có thấy ớn không?
Ớn! Và đôi khi cái ớn là tôi cứ phải nghe những câu hỏi tương tự, như thể, cái việc kiếm tiền đó nó chỉ đơn giản là một việc kiếm tiền vậy... Mà thôi, cứ nghĩ nó là một việc kiếm tiền cũng được. Tôi cũng chả nên giải thích quá nhiều, việc nó cần cho người cần thôi.
- Hỏi thật chị, giờ đã có chút danh tiếng, chị có còn đủ kiên nhẫn để bỏ 3-5 năm ra làm một bộ phim như “Đập cánh giữa không trung”?
Tôi đang làm đây! Thật ra mình có lựa chọn nào đâu? Thời gian là thứ tối thiểu mình có thể bỏ ra mà sự băn khoăn cùng các điều kiện đi kèm tạm thời mình vẫn còn chịu đựng được. Tối qua, nói chuyện với chị Hà Trương, một nhà thiết kế thời trang rất tài năng, 2 chị em thế nào lại cùng từ trường Amsterdam mà ra... Chị Hà Trương bảo tôi, giờ bọn mình cũng gia đình, con cái, mà là gia đình nội ngoại 2 bên, làm sao bọn mình cứ bỏ ra nào thời gian, tâm sức, tiền bạc... như hồi mới chập chững được nữa? Làm sao bọn mình cứ một thân một mình làm mọi việc mà không ai trợ giúp, không ai ủng hộ thiết thực được nữa?
Tôi chả biết nói sao, chỉ thở dài nghĩ bụng, nhưng ngay cái lúc chị em mình nói ra điều này, chúng mình cùng hiểu, nếu ở đây, ở thành phố chúng mình vô cùng yêu quý này, chúng mình có lựa chọn nào đâu. À, lúc đó chúng tôi nói về chuyện, liệu chúng tôi có trở thành những người cuối cùng... “sống mãi với Thủ đô” .
![]() |
"Liệu chúng tôi có trở thành những người cuối cùng... sống mãi với Thủ đô” - đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp chia sẻ. |
Phim thương mại nào phải ngáo ộp đâu?
- Tại sao tôi lại hỏi câu trên với chị, bởi tôi thấy hành trình của tất cả các đạo diễn trẻ đi ra từ phim độc lập đều sẽ là đến với những bộ phim thương mại ngay sau những thành công đầu tiên ở các LHP danh tiếng. Chị chắc hẳn cũng đã có những lời mời làm phim thương mại?
Có. Không nhiều không ít. Làm phim thương mại, chuyển vào Sài Gòn, những lời mời thường là thế. Cũng có nhiều lời mời làm những phim theo chất art house hơn một chút. Nhưng câu chuyện ở đây không phải là phim thương mại hay phim nghệ thuật, kiếm tiền hay nghèo túng, tự làm hay có hậu thuẫn...
Câu chuyện ở đây là xu hướng và hạnh phúc trong thứ nghệ thuật mình đã lựa chọn. Bạn biết tôi đã từng làm phim truyền hình giờ vàng, rating cao rồi chứ, lúc đó tôi rất vui, rất hạnh phúc, nó là những câu chuyện, ý tưởng, nhân vật tôi thích. Tôi và ekip của mình chỉ dốc sức làm sao cho thật hay, thật mới lạ. Chứ chúng tôi tuyệt nhiên chưa khi nào có cái suy nghĩ, ôi, làm đại đi, sắp tới ta dồn sức cho phim nghệ thuật!
Bây giờ thì cũng vậy thôi, những lời mời đều có giá trị riêng, nhưng với tôi, dự án phim phải cho tôi cảm giác về phim, tôi có thể nhưng tôi không thích lao vào một dự án kinh tế - kinh doanh trá hình. Dù tôi học một cách bài bản, đủ kiến thức và kinh nghiệm để hiểu nghĩa của cụm từ công nghiệp điện ảnh!
Nơi nào cho tôi đủ khoảng không để tôi tin rằng mình và ê kíp được tự do sáng tạo, thoải mái bay bổng và theo đuổi điều mình yêu, nơi đó dù tên thương mại, tên hài, tên ca nhạc... tên gì cũng được. Tôi sẽ đập cánh!
- Nhiều người rất sợ tiếp xúc với phim thương mại, vì họ sợ cái guồng quay đồng tiền sẽ làm họ đánh mất mình. Họ sẽ dễ dãi và dễ thỏa hiệp hơn với những quan điểm làm nghề từ phía nhà sản xuất, nhà phát hành. Nếu là chị, chị có sợ đánh mất mình không khi bước chân vào thế giới của đồng tiền?
Ối trời, phim thương mại nào phải ngáo ộp đâu? Vấn đề là có đủ tài để được cái guồng máy ấy chấp nhận hay không í chứ. Tôi thi thoảng nói chuyện với mấy đạo diễn, chả làm phim gì, chả biết phim gì biết mỗi phim mình. Họ nói cứ như họ là tài năng kiệt xuất, rằng họ sợ cái bọn... phim thương mại kia (nếu họ hạ cố đồng ý làm) sẽ rẻ rúng hoá ước mơ và con người nghệ thuật của họ. Khổ, học chả lo học, làm thì... không làm được, xem phim và rút kinh nghiệm từ đồng nghiệp bạn bè thì chả lo mà cứ nói như thế... chả “quá là ngáo đá”.
Tôi chả sợ tôi đánh mất mình. Như đã nói ở trên, nếu một dự án phim, hoặc một môi trường đủ để tôi tin rằng mình đang làm phim, không phải làm tiền! Thì tôi bay, và hoàn toàn không lo sợ. Thật ra tôi là kẻ sống theo lối cũ, đầu óc nhiều định kiến, tôi giữ mình rất giỏi. Và gia đình, bạn bè, đồng nghiệp thân chính là những mốc dấu để tôi neo mình vào. Bao giờ tôi tự neo tôi vào ngân sách, vào doanh thu, lúc đó có thể tôi cần lo, còn giờ con người và phim, hai cái neo đó, giúp tôi yên tâm bay lượn.
![]() |
Lắm khi tôi thắt lòng và nghĩ... Hà Nội của tôi, thế là hết! |
Hà Nội của tôi, thế là hết!
- Phải chăng chị lo sợ điều gì đó nên đến giờ này vẫn thấy chị đang tách mình ra khỏi cuộc sống tiền bạc của một đạo diễn với cách chị chọn, đi bán mùi hương, trồng cây, và khởi động dự án Cafe điện ảnh?
Nếu có sợ, thì là tôi sợ Hà Nội của tôi không ai làm phim nữa. Những người không làm được gì nữa thì nói quá nhiều về chuyện họ đã từng làm nhân danh phim. Những người là hiện tại và tương lai của điện ảnh thì đi hết rồi, giờ lắm khi tôi thắt lòng và nghĩ... Hà Nội của tôi, thế là hết!
Những điều tôi làm là những thứ tối thiểu tôi có thể làm cho những người cố thủ với Thủ đô. Chúng tôi xem những bộ phim hay, nói chuyện về nó, háo hức với nó... điều đó cho tôi cảm giác mình vẫn đang sống, phim vẫn đang tồn tại.
- Cách sống chậm chạp đó, hoài cổ đó, cho chị những cảm xúc gì? Và nó giúp gì cho chị trong quá trình hình thành, thai nghén những ý tưởng cho các bộ phim tiếp theo?
Nghe tôi nói chuyện bạn thấy tôi có vẻ yên bình và kiên định, chắc chắn lắm đúng không? Thực ra tôi là một mớ xáo trộn, lo lắng, hoài nghi. Cây cối và tinh dầu làm tôi cân bằng lại. Tôi cần một thứ gì đó để mình thật mạnh khoẻ, trong lành và nhiều hứng khởi, đó là con người tôi dành cho điện ảnh. Tôi phải dọn mình, phải chuẩn bị, dù điều kiện hiện nay không cho phép đâu.
Nhưng tôi phải tìm ra cách nào đó, dẹp những âu lo nhọn hoắt vào một góc, trong một lúc, để mình viết, để mình dịch chuyển. Rồi khi không giữ được, bọn gai nhọn hiện thực nó sẽ xiên mình chứ, nhưng dù sao, lúc ấy việc chảy máu cũng không làm ảnh hưởng quá đến những gì mình chuẩn bị trước đó.
Đang cố thủ ở nơi tôi cho là an toàn
- Nói rộng ra đi, hiện có rất nhiều ý kiến bi quan cho nền phim ảnh nước nhà. Phim thương mại thì kém chất lượng. Phim nghệ thuật đến trên đầu ngón tay, vài năm mới có một phim. Có vẻ như tương lai điện ảnh Việt cũng u ám phải không chị?
Nghĩ u ám cũng chả ích gì bạn ạ, mọi chuyện đang vận động tích cực. Điện ảnh là “Vĩnh cửu”. Tôi làm việc ở Salon điện ảnh Cà phê thứ Bảy được một thời gian thì nhận ra, khán giả yêu phim vẫn còn đó, còn khán giả, còn phim bạn ạ. Còn phim là điều tối thiểu và rất tích cực. Tôi đang nói về những bộ phim chân chính đấy nhé!
![]() |
Tôi đang cố thủ ở nơi tôi cho là an toàn - đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp |
- Không u ám sao được? Nhiều ý kiến đánh giá nền phim ảnh Việt đương đại quá nghèo nàn. So với các nước khu vực xung quanh, chúng ta đang thua xa ngay cả Campuchia chứ chưa nói đến Thái Lan, Singapore. Chị thấy sao về nhận định này?
Kệ họ thôi, mình nghe để biết chứ không nghe để uất, cũng chả nghe để mua những u ám vào mình. Chúng mình là chiếc lá. “Việc của mình là xanh”!
- Với những người đã “trầy vi tróc vẩy” lặn ngụp trong thị trường phim ảnh Việt, họ bảo, nghề đạo diễn ở Việt Nam giờ bị coi thường quá, ai gặp cũng nói chuyện làm phim nhảm để kiếm tiền. Chẳng còn thấy được trân trọng, cũng không thấy tình yêu điện ảnh đặt ở đau giữa thị trường này? Là chị, nếu bị đặt mình trong môi trường đó, chị nghĩ gì và làm thế nào để có thể làm được những bộ phim tốt?
Thì tôi đang cố thủ ở nơi tôi cho là an toàn hơn một chút, để tạm thời chưa phải đối mặt với những điều bạn nói. Tôi tạm bằng lòng với việc đập cánh ở nơi trống vắng hơn để đỡ nhìn thấy quá nhiều điều có thể khiến mình buồn bã!
À, mà nhân tiện, nếu bạn coi trọng nghề nghiệp bạn đang làm, thì chả ai coi thường nó được hết. Còn nếu bạn 20 năm chả xem phim nào trừ mấy phim vớ va vớ vẩn xem lậu đâu đó, ngày dài chém gió, đêm thâu cày ruộng linh ta linh tinh. Chả làm phim nào ra hồn, nhưng cũng tự xưng tụng nó như tác phẩm để đời cứ đụng vào chê bạn thì bạn kêu bạn có được ai đầu tư đâu.
Rồi lại ra sức mai mỉa bọn bát nháo làm phim nhảm nhí, thị trường, mì ăn liền, bọn phim độc lập chả qua có tiền của quỹ làm phim ăn giải liên hoan chứ xem chả hiểu cái gì sất, tao mà có tiền như chúng nó, tao cũng làm được phim gấp 8 lần chúng nó đấy, nếu bạn mà “ngáo” đến như vậy, thì lẽ ra bạn phải tự coi thường bạn mới đúng chứ nhỉ? Sao đến lượt người khác!
Việt Anh
" alt=""/>Đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp: Lắm khi thắt lòng và nghĩ... Hà Nội của tôi, thế là hết!Tình dục không chỉ đơn thuần là để thỏa mãn nhu cầu thể xác hay thể hiện yêu thương, thân mật với người bạn đời của mình, mà cảm giác lên “đỉnh cao” sẽ mang lại rất nhiều lợi ích kì diệu với sức khỏe, nhất là nam giới.
Tăng cường sức khỏe tim mạch
Đã có nhiều nghiên cứu chỉ ra rằng, đàn ông quan hệ tình dục 2 lần/tuần ít có nguy cơ bị bệnh tim mạch. Những người đàn ông có quan hệ tình dục 1lần/tháng hoặc ít hơn, có nguy cơ mắc bệnh tim mạch cao gấp rưỡi những người thường xuyên “yêu”. Vì vậy việc giữ mức độ sinh hoạt tình dục đều đặn thường xuyên là cách tốt để tránh nguy cơ mắc bệnh tim mạch
Tốt cho chức năng não
Nhà khoa học Komisaruk sử dụng một máy chụp ảnh cộng hưởng từ chức năng (fMRI) để theo dõi những gì xảy ra ở não trong lúc thăng hoa. Ông cho biết: “Điều dễ nhìn thấy đó là sự gia tăng đáng kể chức năng hoạt động của não khi đạt cực khoái. Trong đó, việc gia tăng tổng thể lưu lượng máu và ôxy là cực kỳ tốt cho não”. Komisaruk đúc kết rằng cực khoái mang lại chất dinh dưỡng bổ sung và lượng ôxy dồi dào cho não - một cơ chế mà các bài tập tinh thần có tác dụng tăng cường hoạt động não bộ cũng khó bì kịp bằng cực khoái.
Tiêu hao calo, giảm cân hiệu quả
Quan hệ tình dục là một phương pháp vận động hiệu quả cho những quý ông lười tới phòng tập. Trong cùng một khoảng thời gian là nửa giờ, nếu tập yoga, bạn sẽ tiêu thụ được 114 calo, khiêu vũ là 129 calo, đi bộ là 153 calo, bóng chuyền là 174 calo thì quan hệ tình dục là 150 calo. Một người đàn ông nặng chừng 80kg sẽ đốt cháy 413calo trong một giờ hoạt động tình dục mạnh mẽ. Mỗi lần đạt cực khoái, năng lượng tiêu hao đi rất nhiều, đây là cách tốt để kiểm soát cân nặng và giảm cân.
Viên thuốc ngủ tự nhiên
Cực khoái là liều thuốc ngủ cực tốt với đàn ông. Sau khi lên đỉnh, người ta thường rất dễ chìm vào những giấc ngủ ngon lành. Cực khoái giống như một liều thuốc an thần giúp loại bỏ chứng mất ngủ, dễ dàng đưa bạn chìm sâu vào giấc ngủ và điều quan trọng hơn là sáng hôm sau thức dậy bạn sẽ có một tâm trạng khoan khoái hơn, thoải mái hơn, hăng say hơn trong công việc.
Giúp giảm căng thẳng và thư giãn
Thói quen sinh hoạt chăn gối đều đặn giúp cho các quý ông có tâm trạng thoải mái, xua tan mọi lo âu, bực dọc. Cực khoái có thể đẩy tâm trí của một người ra khỏi tình huống căng thẳng. Cực khoái cũng có thể là dấu hiệu của một mối quan hệ tình dục lành mạnh, hạnh phúc có tác dụng làm giảm căng thẳng. Nhiều nghiên cứu cho thấy khi hormon oxytocin và endorphins sản sinh trong khi quan hệ tình dục và nhiều hơn trong lúc đạt cực khoái có thể khiến con người cảm thấy thoải mái hơn.
Giảm nguy cơ ung thư tuyến tiền liệt
Sự xuất tinh thường xuyên khi đạt cực khoái ở nam giới trong độ tuổi từ 20 - 50 giúp giảm đáng kể nguy cơ ung thư tuyến tiền liệt ở nam giới. Trong một nghiên cứu của Viện Ung thư Quốc gia Mỹ tiến hành ở 50.000 đàn ông phát hiện ra rằng những người đạt hơn khoảng 20 cực khoái mỗi tháng có thể đẩy lùi nguy cơ ung thư tiền liệt tuyến xuống đến 30% so với những người chỉ đạt cực khoái 7 lần/tháng. Có nhiều giả thuyết cho rằng xuất tinh thường xuyên có tác dụng loại bỏ các tinh dịch cũ - yếu tố nguy cơ gây ung thư tiền liệt tuyến.
Tăng sức đề kháng
Sau khi đạt cực khoái, cơ thể sẽ sinh ra DHEA, một chất bổ sung dinh dưỡng giúp tăng cường hệ miễn dịch. Chất này có tác dụng tốt với toàn bộ cơ thể: da, xương, hệ thần kinh, các mô... và giảm nguy cơ đau ốm. Đồng thời cực khoái giúp cơ thể chống lại các bệnh viêm nhiễm, tăng cường khả năng phục hồi của các vết thương. Đàn ông quan hệ tình dục 1-2 lần/tuần có hệ thống miễn dịch tốt hơn và sống thọ hơn những người quan hệ ít hơn một lần/tuần.
Liều thuốc giảm đau
Quan hệ tình dục giúp cơ thể sinh ra hormon oxytocin. Hormon này lại tiếp tục kích thích cơ thể sinh ra chất endorphin giúp giảm đau. Sự cực khoái có thể làm giảm các chứng đau nửa đầu đau khớp,...
Ðẩy lùi lão hóa
Qua một nghiên cứu khoa học kéo dài 10 năm, người ta đã đi đến kết luận rằng, những người quan hệ tình dục đều đặn phù hợp sức khỏe, nhìn trẻ hơn đến 10 tuổi. Khi quan hệ tình dục, hệ tim mạch, hệ hô hấp và các cơ hoạt động mạnh, khiến cho sự lưu thông của máu đến các bộ phận, tế bào trong cơ thể tốt hơn nhằm bổ sung ôxy và loại bỏ các chất thải độc hại. Yêu thường xuyên sẽ gia tăng sản sinh collagen, giúp giảm thiểu dấu hiệu tuổi già và giữ cho làn da trẻ trung,tươi tắn. Oxytocin thường được biết đến là “hormon yêu”, được sản sinh ra trong khi yêu và cực khoái, có thể đem lại hiệu ứng “sáng long lanh” cho khuôn mặt.
(Theo SKĐS)